Nhà thơ Đào Phi Cường: Thế rồi, tôi bắt đầu viết, những câu thơ hơi buồn, kiểu:
“Thuyền anh đi mãi
Với các con sóng
Vô tư
Cuộn dài
Biển khơi
Không bến đợi
Để mặc
Một con sóng
Chơi vơi”
(Tạ từ, Nxb Hội Nhà văn 2019)
À, anh hỏi “thơ đến với tôi như thế nào” nhưng hình như những gì tôi chia sẻ với anh lại trả lời cho câu hỏi tôi đến với thơ như thế nào. Thôi cứ cho là chúng tôi đã đến với nhau.
Năm 2014, một dịp về thăm nhà, tôi may mắn được gặp anh bạn làm ở một nhà xuất bản, chúng tôi nói chuyện thơ văn, tôi có dịp “khoe” những gì tôi đã viết.
Anh bạn đọc vài bài rồi nhận xét “khá nhiều cảm xúc”. Có động lực, tôi mạnh dạn gửi bản thảo đến nhà xuất bản, và cuốn sách “thơ, văn” đầu tiên ra đời.
Những năm tháng định cư xứ người, những lần thăm nhà, những chuyến đi và (nói thật đấy, lý do chính đấy) những tình yêu, hạnh phúc và đổ vỡ làm hồn tôi tìm đến thơ mà làm nơi trú ẩn.
Thơ anh là những nỗi lòng, trăn trở và cả bình thản đi qua những biến cố của cuộc đời.