TIKI | Mua ngay | 86.240đ |
---|---|---|
SHOPEE | Xem giá |
112.000đ
86.240đ
Đêm Đầu Tiên (Tái Bản 2014) “Truyền thuyết kể rằng đứa trẻ trong bụng mẹ biết toàn bộ bí mật về Sáng thế, về khởi…
Công ty phát hành | Nhã Nam |
Nhà xuất bản | Nhà Xuất Bản Hội Nhà Văn |
Kích thước | 14 x 20,5cm |
Tác giả | Marc Levy |
Dịch Giả | Bảo Linh |
Loại bìa | Bìa mềm |
Số trang | 545 |
Ngày xuất bản | 08-2014 |
SKU | 2518139956528 |
Đêm Đầu Tiên (Tái Bản 2014)
“Truyền thuyết kể rằng đứa trẻ trong bụng mẹ biết toàn bộ bí mật về Sáng thế, về khởi nguồn của thế giới cho đến khi kết thúc. Lúc sinh ra, một vị sứ giả ghé xuống nôi của đứa trẻ và đặt một ngón tay lên môi của nó, để nó không bao giờ tiết lộ điều bí mật đã được phó thác cho nó, bí mật về sự sống. Ngón tay đặt trên môi xóa đi vĩnh viễn ký ức của đứa trẻ để lại một dấu vết. Dấu vết này, tất cả chúng ta đều có ở môi trên, trừ tôi.
Ngày tôi sinh ra, vị sứ giả đã quên ghé thăm tôi, và tôi vẫn còn nhớ mọi chuyện…”
Từ vùng cao nguyên lồng lộng của Êtiôpia đến thảo nguyên băng giá miền Bắc Uran, Marc Levy, qua cuốn tiểu thuyết mới này, đã kết thúc thiên sử thi giàu trí tưởng tượng khởi nguồn từ Ngày Đầu Tiên.
Trích đoạn
[…]
Phòng 307. Lần đầu tiên ngủ lại đây, anh không hề để ý đến quang cảnh xung quanh, khi ấy anh đang hạnh phúc, mà hạnh phúc thường khiến con người ta lơ đễnh. Anh đang ngồi trước cái bàn làm việc nhỏ này, đối diện cửa sổ, Bắc Kinh trải rộng ra trước anh và anh chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng về cuộc đời mình đến thế. Ý nghĩ duy nhất là ngoái lại để nhìn về phía giường trở nên không thể chịu đựng nổi. Sự vắng mặt của em đã ngấm vào anh như một cơn rùng mình không ngừng đào bới. Một chú chuột trũi lù lù trong bụng. Anh đã cố gắng gây mê chú ta bằng cách uống thật nhiều rượu trắng trong bữa sáng, nhưng ngay cả rượu gạo cũng không làm gì nổi.
Sau mười tiếng ngồi trên máy bay không hề chợp mắt, anh cần phải ngủ trước khi lên đường. Một vài khoảnh khắc vô thức, đó là tất cả những gì anh cần, một khoảnh khắc buông xuôi khi anh không còn thấy hiện ra trước mắt những gì chúng ta đã cùng nhau trải qua tại nơi này.
Anh có đó không?
Cách đây mới có vài tháng, anh đã nghe thấy câu hỏi này của em vọng qua cửa phòng tắm. Vậy mà hôm nay, anh chỉ còn nghe thấy tiếng nước từ đầu vòi cũ kỹ nhỏ giọt xuống lớp sành của bồn rửa đã phai màu.
Anh xô ghế đứng dậy, mặc áo khoác và rời khỏi khách sạn. Một chiếc taxi thả anh xuống trước công viên Cảnh Sơn. Anh băng qua vườn hồng và đi lên chiếc cầu đá bắc qua một hồ nước.
Ở đây em thấy hạnh phúc.
Anh cũng vậy. Giá như anh biết được số phận của chúng ta sẽ ra sao khi bị cuốn theo những khám phá một cách hoàn toàn vô thức. Giá như có thể khiến thời gian ngưng đọng, tôi sẽ khiến thời gian ngưng đọng chính tại giây phút này. Giá như có thể quay trở về quá khứ, tôi cũng sẽ quay lại chính nơi đây…
Anh đã quay lại chính nơi hình thành ước nguyện ấy, trước nhành hồng trắng, trên một lối đi trong công viên Cảnh Sơn. Nhưng thời gian đã không ngừng lại.
Anh vào Tử Cấm thành qua cổng phía Bắc và băng qua các lối đi, với thứ dẫn đường duy nhất là đôi chút kỷ niệm về em.
Anh tìm chiếc ghế đá kê gần gốc cây cổ thụ, một tảng đá ngầm đặc biệt nơi cách đây chưa lâu, một cặp vợ chồng người Trung Quốc rất già đã ngồi. Có lẽ nếu tình cờ gặp lại họ, anh sẽ nguôi ngoai phần nào, anh ngỡ đã đọc thấy trong nụ cười của họ lời hứa về tương lai của hai ta; nhưng có lẽ họ cười đơn giản vì biết số mệnh đang đợi sẵn chúng ta phía trước.
Cuối cùng anh cũng tìm được băng ghế này, tuyệt nhiên chẳng có ai ngồi nghỉ chân. Anh bèn nằm dài ra đó. Những cành liễu đung đưa trong gió, chính vũ điệu uể oải ấy đưa anh vào giấc ngủ. Đôi mắt anh vừa nhắm lại, khuôn mặt em liền hiện ra nguyên vẹn và anh ngủ thiếp đi.
Một viên cảnh sát đánh thức anh dậy, mời anh rời khỏi công viên. Màn đêm đã buông, các khách tham quan đều phải ra về.
Quay trở lại khách sạn, anh về phòng. Ánh sáng của thành phố đẩy lùi bóng tối. Anh giật tung khăn trải giường ra, trải xuống nền đất và nằm co ro trên đó. Ánh đèn pha ô tô vẽ lên trần nhà những hoa văn kỳ dị. Anh đâu thể ngủ tiếp được, vậy thì phí thời gian liệu có ích chi?
Anh thu xếp hành lý, xuống quầy lễ tân thanh toán tiền phòng rồi ra bãi đỗ lấy xe.
Thiết bị GPS trên xe chỉ cho anh hướng đi Tây An. Tới gần các thành phố công nghiệp, màn đêm nhòa đi rồi lại hiện ra giữa những vùng thôn quê.
Anh dừng xe tại Thạch Gia Trang để đổ đầy bình xăng chứ không mua đồ ăn. Em sẽ cho anh là đớn hèn, có lẽ em không nhầm, nhưng nếu anh không thấy đói bụng thì tại sao lại phải làm liều.
Đi thêm một trăm cây số nữa, anh nhận ra ngôi làng nhỏ bị bỏ hoang trên đỉnh đồi. Anh men theo con đường gập ghềnh, quyết tâm tới đó để ngắm cảnh mặt trời mọc trên thung lũng. Người ta nói nơi chốn lưu giữ ký ức về những khoảnh khắc mà những kẻ yêu nhau từng trải qua chính tại nơi đó, có lẽ đây chỉ là chuyện huyễn hoặc, nhưng buổi sáng hôm đó anh cần phải tin như thế.
Anh bước qua những con hẻm quạnh quẽ và vượt qua máng nước dành cho súc vật tại quảng trường chính. Chiếc cốc em tìm thấy trong đống đổ nát của ngôi đền thờ Khổng Tử đã biến mất. Em đã lường trước chuyện đó, ai đó mang chiếc cốc đi và hẳn đã dùng nó vào mục đích gì đó anh ta cho là tốt.
Anh ngồi trên một tảng đá bên mép vực đợi ngày lên, cảnh hoàng hôn ấy thật hùng vĩ; rồi anh lên đường.
Chuyến đi qua Linh Phần cũng đem lại cảm giác lợm giọng giống như trong chuyến đi đầu tiên, một đám mây ô nhiễm hăng hắc khiến cổ họng anh bỏng rát. Anh lấy trong túi ra mảnh vải em đã chế thành khẩu trang cho chúng ta dùng tạm. Anh đã tìm thấy nó trong thùng đồ người ta gửi chuyển tiếp tới Hy Lạp cho anh; không còn dấu vết mùi hương nào của em lưu lại trong chiếc bịt mặt, nhưng khi đeo nó lên miệng, anh như thấy lại từng cử chỉ của em. Khi đi qua Linh Phần em đã phàn nàn:
Mùi ghê quá…
…nhưng tất cả chỉ là cái cớ để em càu nhàu mà thôi. Lúc này, anh vẫn muốn nghe thêm những lời than phiền của em.
Đúng lúc chúng ta đi ngang qua đây, em đã bị kim đâm vào đầu ngón tay khi lục tìm đồ trong hành lý và phát hiện ra chiếc micro giấu trong túi xách của em. Lẽ ra tối hôm đó, anh phải quyết định quay trở lại; chúng ta đã không lường trước được sự việc, chúng ta đâu phải là những kẻ ham thích phiêu lưu mà chỉ là hai nhà khoa học cư xử như lũ trẻ con vô ý thức.
Tầm nhìn xa vẫn tệ hệt như lần trước, và anh phải xua đi những ý nghĩ buồn đau này để tập trung quan sát đường.
Anh còn nhớ, khi ra khỏi Linh Phần, anh đã đỗ vào vệ đường và bằng lòng với việc vứt chiếc micro đi, mà không mảy may lo lắng về mối nguy mà nó mang lại, lúc đó anh chỉ bận tâm đến chuyện sự riêng tư của chúng ta bị xâm phạm. Đó chính là lúc anh thú nhận với em rằng anh luôn ham muốn em, chính là lúc anh từ chối tiết lộ toàn bộ những gì anh thích ở em, vì bản tính cả thẹn hơn là vì muốn chơi trò bí mật.
Anh đang tiến lại gần nơi xảy ra vụ tai nạn, chính tại nơi đây lũ sát nhân đã đẩy chúng ta xuống vực sông, và đôi tay anh chợt run lên.
Anh nên để hắn vượt lên cho xong.
Trán anh xâm xấp mồ hôi.
Lái chậm lại đi, Adrian, em van anh đấy.
Mắt anh cay xé.
Không thể thế được, chúng vẫn đằng sau chúng ta.
Em đã thắt dây an toàn chưa đấy?
Và em đã trả lời vâng với câu hỏi mang hình thức mệnh lệnh ấy. Cú va chạm đầu tiên hất văng chúng ta về phía trước. Anh thấy lại những ngón tay em siết chặt lấy thanh bám trước, chặt đến nỗi các đốt ngón tay trắng bợt. Chúng ta đã phải nhận bao nhiêu cú húc như thế trước khi các bánh xe va phải lan can chắn đường, trước khi chúng ta lao xuống vực?
Anh ôm lấy em khi nước sông Hoàng Hà nhấn chìm hai ta, anh nhìn sâu vào mắt em khi hai ta chìm xuống, anh đã ở lại bên em đến giây phút cuối cùng, tình yêu của anh.
Xe xóc nảy liên tục, ở mỗi khúc quanh anh đều phải cố gắng kiểm soát những động tác quá kích động, để điều khiển xe đi thẳng đường. Anh đã đi quá ngã tư nơi bắt đầu con đường mòn nhỏ dẫn tới tu viện chưa nhỉ? Từ khi lên đường tới Trung Quốc, nơi này vẫn luôn ám ảnh tâm trí anh. Vị lạt ma đã chào đón hai ta chính là người duy nhất anh quen tại nơi đất khách quê người này. Ai có thể chỉ cho anh một hướng đi để tìm lại em đây, ai có thể cung cấp một thông tin củng cố thêm niềm hy vọng mong manh rằng em vẫn còn sống đây, nếu không phải là vị lạt ma ấy? Một bức ảnh chụp em với vết sẹo trên trán chẳng phải điều gì đáng kể, chỉ là một mảnh giấy nhỏ được anh lấy ra khỏi túi đến trăm lần mỗi ngày. Anh nhận ra lối rẽ vào đường mòn phía bên tay phải. Anh phanh xe quá trễ, chiếc xe trượt đi và anh buộc phải điều khiển xe chạy lùi.
Bốn bánh chiếc xe địa hình lún sâu trong lớp bùn mùa thu nhão nhoét. Trời mưa suốt đêm qua. Anh đỗ xe tại cửa một cánh rừng thấp và đi bộ tiếp. Nếu anh nhớ không nhầm, anh sắp gặp một con suối rồi leo tiếp quả đồi thứ hai; lên tới đỉnh đồi, anh sẽ nhìn thấy nóc tu viện.
Những lời khen tặng dành cho Đêm Đầu Tiên
“Marc Levy đánh dấu cuốn tiểu thuyết phiêu lưu thứ hai của mình bằng ngòi bút tinh tế đầy sức lôi cuốn khiến độc giả không thể rời mắt khỏi trang sách” – Le Parisien
“Marc Levy – bài học tuyệt vời về lòng nhân đạo” – Métro
<
Đánh giá sách Đêm Đầu Tiên (Tái Bản 2014), dowload sách Đêm Đầu Tiên (Tái Bản 2014), Đọc sách Đêm Đầu Tiên (Tái Bản 2014) online, Download Ebook Đêm Đầu Tiên (Tái Bản 2014) free, Đêm Đầu Tiên (Tái Bản 2014) pdf doc prc, Xem sách Đêm Đầu Tiên (Tái Bản 2014) online,Tải sách Đêm Đầu Tiên (Tái Bản 2014), review sách Đêm Đầu Tiên (Tái Bản 2014)