Giá như mình vẫn còn bên nhau
Em sẽ chẳng cần tỏ ra mạnh mẽ
Sống một đời bình an và vui vẻ
Mọi buồn đau mỏi mêt, có anh rồi…
Dành cho những ai đã từng là người thương nhưng bỗng trở thành người dưng của ai đó.
Dành cho trái tim yếu mềm vẫn thổn thức khi đôi lúc chợt nhớ về nhớ người cũ.
Dành cho những tình yêu dở dang, không trọn vẹn. Và dành cho những người đã từng yêu nhưng không thể cùng nhau đi đến cuối con đường…
“Có người đã từng nói, tình yêu chỉ đẹp vào lúc ban đầu, khi mà cả hai đối với nhau còn nhiều điều mới mẻ, khi mà mỗi người đều nỗ lực hết mình để trở thành thói quen của người còn lại, khi mà mong mỏi lớn nhất mỗi sớm mai thức giấc là nụ cười của một nửa thương yêu, khi mà yêu và được yêu là một niềm hạnh phúc vô ngần… Nhưng cái gì mới thì rồi cũng sẽ cũ, thói quen nào rồi cũng trở nên buồn tẻ, mong mỏi nào rồi cũng có ngày nhạt phai, hạnh phúc nào rồi cũng có lúc thành gánh nặng, từng chút từng chút thay đổi theo thời
Tình yêu dường như cũng có một giới hạn nhất định. Thật khó để năm dài tháng rộng cảm xúc của ta vẫn như ngày đầu tiên. Chúng ta thường trách cuộc đời sao quá vô tình, trách thời gian sao quá hững hờ, khiến mọi tình cảm dẫu đậm sâu đến đâu cũng có ngày nhạt phai đi mất. Chúng ta cũng thường trách chính bản thân mình, đã chẳng đủ kiên nhẫn hơn để đợi người ấy trưởng thành…
Để rồi đôi khi ta lại thầm nuối tiếc quá khứ, tiếc ta đã chẳng kịp giữ một người ta chẳng hề muốn mất chút nào. Và hơn một lần ta đặt một giả sử: Nếu mình gặp nhau muộn hơn, liệu mình có thể cùng nhau đi được xa hơn, đi đến tận cùng, để không bao giờ phải ngồi tiếc nuối và thầm ước Giá như mình vẫn còn bên nhau…?”.
Giá như mình vẫn còn bên nhau – Cuốn sách chứa đựng tất cả những điều ngọt ngào những ngày đầu mới yêu, những chông chênh, vấp ngã khi yêu thương đã cũ, và cả những nuối tiếc, nhớ nhung sau chia tay. Cuốn sách sẽ khiến bạn nắm chặt tay người mình thương để không bao giờ phải nói chia xa hay tạm biệt.
2, Tự Thương Mình Sau Những Năm Tháng Thương Người
Em biết không, “thời gian là liều thuốc màu nhiệm chữa lành mọi vết thương”. Nhưng thời gian cũng khắc nghiệt lắm. Vết thương lành nhưng vết sẹo thì vẫn còn mãi. Mỗi khi trở trời, có ai đó vô tình chạm nhẹ vào những nơi được đóng gói kĩ lưỡng và cất giữ lâu năm, bỗng-sặc-mùi-thương-nhớ.
Đúng như tên gọi của nó, Tự thương mình sau những năm tháng thương người là cuốn sách chứa đầy tâm sự của những người đã từng tổn thương trong tình yêu, đã dành quá nhiều thời gian để chữa lành những vết thương ấy, và giờ đây chỉ muốn “tự cầm ô che chắn cuộc đời mình”. Người ta không thể dùng những vết cứa của tình yêu để lại để đong đếm nông sâu của tình yêu ấy, nhưng chắc chắn không một ai từng đi qua một mối tình sâu đậm mà không từng đau lòng, không từng chịu tổn thương. Và bởi thế, người ta luôn có thể bắt gặp mình đâu đó trong cuốn sách. Bởi chúng ta có thể rất khác nhau, nhưng nỗi cô đơn khắc khoải trong đêm của những kẻ chênh vênh giữa ngưỡng cửa trưởng thành, những ngón tay cứ chực chờ nhấp dòng tin nhắn gửi cho người cũ rồi lại ngập ngừng xóa đi, hay nỗi buồn của những ngày sau chia có lẽ đều day dứt như vậy.
Cuốn sách đến từ một tác giả nam, nhưng lại khắc họa sâu sắc những nỗi niềm hoang hoải của người đàn bà, những người đã trải qua vài mối tình và mang đầy những vết sẹo để lại. Đọc “Đàn bà và những mảnh vỡ”, “Tuổi 28, chỉ cần bình yên”hay “Cô đơn là điều em chọn”, ta thấy trong đó hình ảnh những người đàn bà ba mươi vẫn đi kiếm tìm ý nghĩa của tình yêu, vẫn chưa tìm thấy một bến đỗ bình yên cho cuộc đời mình, nhưng sự hoang mang, bối rối của tuổi 20 khi đi từ cuộc tình này đến cuộc tình khác không còn nữa, nỗi cô đơn cũng không còn cuộn trào mà dần lắng lại, để tĩnh tại tìm lấy sự bình yên trong chính tâm hồn mình.
Người đàn bà dệt nỗi đau trong bóng tối
em thấy điều gì sau những trăn trở,
tuổi ba mươi
người ta mạnh mẽ đi qua đổ vỡ
không còn ca thán về hoài nghi khóc-cười
Em chỉ muốn sống một cuộc đời bình thản
mỗi tối ôm nhau ngủ
mỗi sáng nấu cho nhau bữa ăn
khi buồn đau
khi chán nản
nhìn thấy nhau lặng lẽ cười
Em đi nửa cuộc đời
đi qua người
đi qua anh
đi qua những đê lạnh hơn những mùa đông rét giá
câu kinh chợt tắt khi tình mình đã lụi
em lầm lũi đợi chờ một giấc mơ
của đàn bà ba mươi.
Tự thương mình sau những năm tháng thương người là một trong số những cuốn tản văn đi sâu khai thác vào nỗi cô đơn và sự lạc lối của con người trong tuổi trẻ, trong đó, ta sẽ tìm thấy mình của những ngày tháng đã từng ôm lấy những vết thương, và cũng sẽ tự thấy mình nhẹ nhõm mỉm cười bình yên. Bởi khi đã từng đi qua giông bão, có ai còn se lòng bởi những cơn mưa?
Hãy tin tôi, quyển sách sẽ giúp bạn mạnh mẽ và vững tâm hơn sau một chặng đường dài thương tổn mà người cũ để lại.
“ Đã qua rồi tháng năm thương người vội vã
Em tự cầm ô che chắn cuộc đời mình.”