Không phải yêu đương lúc nào cũng là chuyện của cảm xúc – đôi khi nó còn là chuyện của cuộc đời. Chúng ta không thể kháng cự được những biến cố sẽ xảy ra.
Hãy sống và yêu thương bản thân mình trọn vẹn trước khi biết yêu thương ai đó.
Hãy biết coi biến cố là thử thách để rồi biết đứng dậy mạnh mẽ hơn.
Hãy biết trân trọng những cảm xúc đích thực, để rồi nếu yêu thương ai đó, phải biết trân trọng.
Anh buông tay em ra, người yêu em đang chờ! là những dòng tự sự mà bạn sẽ cảm thấy như chính mình ở trong đó qua những câu chuyện tình, thông qua những chặng đường “thoát kén” để lớn, thông qua những biến cố để mà rồi trong lúc vươn mình lớn lên, biết trân trọng bản thân hơn.
Cuốn sách này CaDe gửi tặng những người còn đang ủ mình hoặc trốn chạy, hoặc giả vì niềm tin đã sụp đổ mà không dám tự chữa vết thương cho chính mình. Và gửi đến chúng ta một thông điệp: muốn yêu thương thì phải chịu hy sinh, đánh đổi, muốn sống trọn vẹn tuổi trẻ thì phải biết lựa chọn chính xác con đường sẽ đi.
2. Anh, Em Không Tiếc, Em Tiếc Thanh Xuân
Đọc để yêu và sống hết mình cho tuổi trẻ!
Dành cho những cô gái can đảm sống, can đảm yêu và …can đảm từ bỏ.
“Nếu như coi đời người là một bản nhạc thì tuổi thanh xuân chính là phần điệp khúc với những nốt nhạc trong trẻo, rực rỡ nhất. Nó đọng lại trong lòng mỗi người như những giọt café cuối cùng nơi đáy cốc mãi chẳng tan. Đời người ngắn lắm và thanh xuân thì chẳng bao lâu, nhất là tuổi thanh xuân của người con gái – như một bông hoa rực rỡ nhưng chóng lụi tàn. Anh, em không tiếc, em tiếc thanh xuân – thủ thỉ kể với ta về những ngày tuổi trẻ như thế! Một tuổi trẻ nồng cháy, nhiệt thành, dám mạo hiểm, thử thách với những điều mà bản thân cho là xứng đáng.
Một tuổi trẻ dám sống, dám yêu hết mình.Một tuổi trẻ trong veo, thuần khiết với những tình cảm chỉ đến một lần trong đời, tất cả những lần sau đó chỉ là bản sao không hoàn hảo của tuổi trẻ ấy. Và đó cũng là một tuổi trẻ với đầy những chông gai để sau mỗi lần vấp ngã ta trưởng thành và mạnh mẽ hơn.
Anh, em không tiếc, em tiếc thanh xuân là những câu chuyện thật, những suy nghĩ thật và những chi tiết rất đời thường. Nhưng nó lại chạm đến tâm hồn người đọc và làm bạn suy nghĩ, nghiền ngẫm để rồi gật gù, để rồi bật cười, để rồi đồng ý với chính những suy nghĩ đấy.Với giọng văn đôi khi tưng tửng, tếu táo, nhưng thực tế và thậm chí đôi khi hơi phũ. Văn phong không trau chuốt quá đà nhưng những gì Đức Anh viết đều xuất phát từ sự thấu hiểu đáng kinh ngạc, sự bênh vực và ủng hộ cho phái yếu. Bởi thế, Anh, em không tiếc, em tiếc thanh xuân là món quà thanh xuân dành tặng tất cả những cô gái nhỏ.
Phái nữ – dẫu mạnh mẽ, cứng cỏi đến đầu vẫn cứ là phái yếu. Đừng tiếc chi một người đàn ông không mang lại hạnh phúc cho bạn. Hãy tiếc tuổi trẻ ngắn ngửi chỉ đến một lần.
Nên, hãy yêu lấy mình. Con gái ạ!