1, Chờ Em Lớn Nhé Được Không?
Hàn Mạt Mạt, từ năm 8 tuổi đến năm 18 tuổi, cả cuộc sống của cô chỉ biết có anh, cần anh, theo anh, vì anh… Nếu đó không phải là tình yêu, phải chăng Mạt Mạt sẽ không cần đau lòng thêm nữa? Khi nhận ra tình yêu trẻ thơ của mình đối với anh chỉ là gánh nặng, cô đã quyết định buông tay, rời xa sự che chở của anh, rời xa sự ấm áp của anh. Nếu hạnh phúc của cô phải đánh đổi bằng sự chịu đựng của anh thì có lẽ cả đời này Mạt Mạt không cần thứ hạnh phúc xa xỉ ấy nữa.
An Nặc Hàn, từ năm 14 tuổi đến năm 32 tuổi, từ lúc nào mà thứ tình cảm cưng chiều, che chở của người anh trai với em gái đã biến thành những cảm xúc khó kiểm soát? Anh vẫn nghĩ rằng cô bé con của anh còn quá nhỏ để hiểu thế nào là tình yêu, còn quá nhỏ để đánh đồng sự dựa dẫm ấy là thứ tình cảm nam nữ, chỉ cần đợi đến khi cô tìm thấy tình yêu thực sự ở một người khác thì tình thân giữa họ vẫn là một mối dây liên hệ không thể tách rời. Anh đã đợi, đợi từ khi Mạt Mạt 8 tuổi đến khi cô 15 tuổi, đợi đến khi Mạt Mạt nản lòng thoái chí mà buông tay, lúc ấy anh mới nhận ra chính mình mới là người không hiểu tình yêu là gì. Nếu nỗi nhớ nhung khi xa cô không phải là tình yêu, nếu sự cô đơn bao trùm khi thấy cô bên người khác không phải là tình yêu, có phải An Nặc Hàn sẽ không thấy đau đớn như thế?
2, Hồ Ly Biết Yêu
Nàng là hồ ly, vốn thuộc về ma giới – nơi quanh năm suốt tháng chìm trong mây mù, dù thần tiên cũng không thể đi vào; chàng là thần tiên, là mặt trời chiếu sáng cho muôn loài, được thế gian muôn đời sùng bái.
Luật trời viết rằng, thần tiên và yêu ma không thể ở bên nhau. Nhưng trái tim nàng mách bảo rằng, ngoài chàng ra, nàng không muốn ở bên bất cứ một người nào khác.
Số mệnh đã định, rằng nàng sinh ra để làm chủ nhân của ma giới, nhưng nàng chỉ muốn làm chủ nhân của trái tim chàng.
…
Liệu có một ngày, vầng dương kia thôi chiếu sáng, để trở thành một phu quân bình thường của hồ ly? Liệu có một ngày, hồ ly kia không còn chống lại số mệnh nữa, chấp nhận làm phu nhân của ma vương? Liệu có một ngày, ma giới kia không còn u ám nữa, để ánh dương chiếu tỏ?
Bất kể thế nào, hồ ly cũng tin rằng, dù nàng không còn gì cả, ánh dương vẫn chỉ thuộc về mình nàng mà thôi. Có hồ ly, ánh dương kia càng thêm rực rỡ. Có vầng dương, hồ ly… lần đầu biết yêu…