Đường Dịch là ông chủ của một tập đoàn kinh tế lớn, cũng nắm giữ những thế lực ngầm quyền uy khuynh đảo. Bao trùm con người anh ta là bóng tối của những bí mật khó lý giải, thậm chí cũng không ai dám đủ can đảm để lý giải. Kỉ Dĩ Ninh lại quá đơn thuần như một tờ giấy trắng. Cô trong sáng, thiện lương, sinh ra để đứng dưới ánh sáng.
Hai con người thuộc hai thế giới đối lập nhau tưởng như sẽ chẳng thể chung đường. Nhưng số phận đã khiến hai đường thẳng song song ấy vô tình gặp gỡ, và kể từ đó những câu chuyện đáng kinh ngạc nhưng thú vị đã diễn ra.
Có lẽ càng khác biệt sẽ càng trở nên hấp dẫn đối phương? Một Đường Dịch có trong tay tất cả, thờ ơ với tất cả nhưng lại bị Kỉ Dĩ Ninh thu hút. Anh đã từng nếm thử tất cả những thứ khiến con người mê đắm, và giờ đây anh muốn thử lao vào thứ tình cảm cám dỗ này. Trong cuộc chiến ấy, anh quá mạnh mẽ, cũng quá cực đoan, bởi anh biết không cực đoan không giữ được cô. Tình yêu ấy của anh, sự nồng nhiệt ấy của anh, Kỉ Dĩ Ninh có thể đơn thuần nhưng không ngốc nghếch, sao cô có thể không hiểu? Dù giá trị quan của họ khác nhau, nhưng cô biết rằng trong tình yêu họ đã chung một lối.
Nhưng sự khác biệt giữa hai người, chỉ tình yêu liệu có đủ?
Em từng ước ba điều trước khi thả cây đèn thần xuống biển khơi bao la, quá nửa trong đó là có thể vĩnh viễn, vĩnh viễn, vĩnh viễn quên đi anh. Anh đã ngây ngốc cho rằng một người khi yêu một người thật lòng thì sẽ mãi mãi không thể quên được đối phương, mà đặt lời hứa: “Nếu thực sự có một ngày em quên, anh sẽ không nhắc em nhớ lại.”
Kết quả, sau cơn hôn mê sâu do tai nạn, em tỉnh dậy nhưng không còn nhớ anh nữa, cũng không nhớ những gì từng có giữa hai chúng ta. Lúc đó anh nghĩ, trên đời này thực sự có thần đèn. Những điều ước của em đều trở thành hiện thực. Em đã quên được anh. Còn anh, chỉ là chiếc bóng đứng phía sau chở che cho em, nguyện cầu có một ngày, ông trời ban cho anh một phép nhiệm màu…