TIKI | Mua ngay | 124.320đ |
---|---|---|
SHOPEE | Xem giá |
168.000đ
124.320đ
Review – Văn ánChị đẹp – một vẻ đẹp thanh tao, thoát tục và có phần ma mị. Người đàn ông nào cũng muốn được sở hữu chị,…
Công ty phát hành | DuCaBooks |
Tác giả | Cửu Nguyệt Hy |
Ngày xuất bản | 06-2019 |
Kích thước | 16 x 24 cm |
Nhà xuất bản | Nhà Xuất Bản Hà Nội |
Loại bìa | Bìa mềm |
Số trang | 451 |
SKU | 3622220899157 |
Tóm tắt nội dung
Chu Lạc là một thanh niên giỏi giang, thông minh, học giỏi – niềm tự hào của phố núi nghèo nàn, hẻo lánh. Cậu đem lòng yêu Nam Nhã, người phụ nữ thông minh, xinh đẹp nhưng có một cuộc hôn nhân bất hạnh. Chị là sự thèm khát đến mức oán hận của cánh đàn ông nhưng đồng thời cũng là ngọn nguồn khơi gợi những hờn ghen của cánh đàn bà. Vì lẽ đó, chị luôn sống lạnh lùng, cô độc giữa những hắt hủi, rẻ khinh của những người dân quê ấu trĩ, ích kỷ. Duy chỉ có Chu Lạc, bằng tâm hồn thiện lương trong sáng, thuần khiết của mình, mới cảm nhận được vẻ đẹp tâm hồn, sự khác biệt, cao quý ở chị. Chu Lạc yêu si mê; ngay cả khi biết bản thân chỉ là một quân cờ trong những toan tính trả thù của chị, cậu vẫn một lòng một dạ đợi chờ, kiếm tìm. Còn Nam Nhã, điều duy nhất chị không thể lường đến trong kế hoạch trả thù được chuẩn bị rất kín kẽ của mình, đó là, chị cũng rung động trước tấm chân tình của chàng trai trẻ. Chị lựa chọn ra đi, trả giá cho những lỗi lầm mình đã gây ra, và làm lại cuộc đời – một cuộc đời trong sạch, thiện lương, không tì vết, để xứng đáng với tấm chân tình trong sáng, thánh thiện của Chu Lạc. Và rồi cuối cùng, những trái tim yêu lại được vẹn toàn bên nhau.
Đọc thử:
1. Nam Nhã hỏi:
“Cậu làm gì vậy?”
Chu Lạc đáp:
“Em thấy hơi lo cho chị.”
Nam Nhã ngồi lên, vòng tay ôm lấy chính mình, nói:
“Chị không lạnh. Chưa được đi bơi giữa mùa đông bao giờ nên cảm giác lạ lắm. Không lạnh chút nào.”
Chu Lạc cũng ngồi lên rồi nói:
“Em không hỏi chị chuyện này.”
“Hỏi chuyện gì?”
“Chị vẫn ổn chứ?”
“Chẳng phải cậu đã hỏi câu này rồi sao?” – Nam Nhã nói. – “Chị không sao.”
Chu Lạc hỏi:
“Thật không?”
Nam Nhã nhoẻn miệng cười rất bình thản, nói:
“Cậu không tin à?”
Chu Lạc lại lắc đầu:
“Không phải không tin. Chị đâu phải kiểu phụ nữ không chịu nổi chút sóng gió.”
Có người phụ nữ nào như chị, bị lăng nhục như vậy, nhưng phản ứng đầu tiên không phải là trốn tránh mà lại đứng ra nghiêm trị kẻ gây rối. Chỉ là, sự nghiêm trị đó thật khiến người khác phải đau lòng.
Cậu nói:
“Chẳng những không phải người không chịu nổi chút sóng gió mà chị còn vô cùng vững vàng và cực kỳ tàn nhẫn với bản thân.”
Nụ cười trên môi Nam Nhã cứng lại, nhìn cậu chăm chú vài giây rồi quay sang nhìn dòng suối dưới ánh trăng, nói:
“Chưa đến nỗi phải chết, chỉ cần nghĩ vậy sẽ thấy có những chuyện chẳng đáng là gì.”
Nhìn những vết thương trên trán, trên vai chị, Chu Lạc hỏi:
“Đau không?”
Nam Nhã cúi xuống liếc qua chúng, đáp:
“Bây giờ không đau.”
Nhưng Chu Lạc lại nói:
“Em hận đám người đó.”
Gió đêm thổi qua bờ vai trồi khỏi mặt nước lạnh như cắt da cắt thịt. Chu Lạc vẫn không động đậy.
Nam Nhã cũng thế, hồi lâu sau chị mới lên tiếng:
“Hận có tác dụng gì không?”
Chu Lạc nói:
“Chẳng có tác dụng gì cả. Hôm nay ở ngoài đồn công an, có một giây phút em đã muốn giết người. Chị xem tâm sinh ác niệm mới dễ dàng làm sao.”
“Giết người hả, giết ai?”
“Những kẻ giày vò chị.”
Nam Nhã cười nhạt, chẳng nói chẳng rằng.
Chu Lạc hỏi:
“Chưa một thời khắc nào chị có suy nghĩ đó ư?”
Nam Nhã nói:
“Có chứ.”
Chu Lạc hỏi:
“Chị muốn giết ai?”
Nam Nhã trả lời:
“Tôi muốn giết hết tất cả mọi người trong thị trấn Thanh Thủy này.”
2. Mắt bà Lâm Quế Hương ngấn lệ:
“Cô thật là vô liêm sỉ!”
“…”
“Nó mới bao nhiêu tuổi?!”
Bà khóc như mưa, chỉ vào Nam Nhã như đang chỉ vào kẻ mang tội đáng phải chịu hình phạt xẻ thịt róc xương:
“Nam Nhã, chị Lâm của cô đối xử với cô không tệ chứ? Tất cả mọi người trong thị trấn này đều chê bai cô không ra gì nhưng đã bao giờ tôi nói xấu về cô một câu nào chưa?… Tôi chưa bao giờ nói xấu cô một câu nào với bất kỳ ai! Uyển Loan đến cửa hàng tôi mua quà, cứ hễ có ai nói xấu cô, có lần nào tôi không bảo vệ con bé? Nam Nhã, cô hãy tự hỏi lương tâm của mình xem! Có lần nào tôi không bảo vệ con gái cô! Bởi tôi cũng làm mẹ nên tôi hiểu! Kể cả bản thân có tệ hại đến đâu, người làm mẹ vẫn muốn con cái mình sống tốt. Làm người phải có lương tâm Nam Nhã ạ!”
Mắt Nam Nhã đỏ hoe.
Con người phải biết xấu hổ thì mới yếu đuối. Nam Nhã thật độc ác, cô ta không hề biết đến điều này!
“Cô là kẻ lấy oán báo ân! Cô khiến cho con trai tôi…”
Gương mặt nhạt nhòa nước mắt, bà Lâm Quế Hương không đành lòng thốt ra điều đó:
“… Nó vẫn còn là trẻ con mà đã bị cô quyến rũ bằng thủ đoạn bỉ ổi kia. Người trong thị trấn phỉ nhổ cô quả không sai, cô đáng bị như vậy!”
Nét mặt Nam Nhã đã bình tĩnh trở lại, chị điềm nhiên lên tiếng:
“Chị Lâm, em không quyến rũ cậu ấy. Chu Lạc thích em và em cũng thích cậu ấy.”
“Thích?”
Mắt bà Lâm Quế Hương trợn trừng, thật không còn gì để nói. Bà thậm chí còn chẳng dám tin vào tai mình, nụ cười khinh khi phút chốc trở thành cơn thịnh nộ:
“Cô đừng hòng! Cô tưởng nó thích cô chắc? Bây giờ nó còn nhỏ, đó chỉ là cảm xúc nhất thời của tuổi dậy thì mà thôi, nó liệu có hiểu thế nào là tình yêu hay không? Nó chưa biết thế giới ngoài kia, đến khi nó biết rồi, liệu có còn thích cô nữa không? Khi đó nó sẽ chỉ hận cô mà thôi! Hận cô phá hủy sự ngây thơ đơn thuần, chơi đùa tuổi trẻ của nó! Rồi nó sẽ hận bản thân đã ngộ nhận về tình yêu. Lúc đó nó sẽ rời bỏ cô để đi tìm người con gái nó thật lòng yêu thương!”
3. “Vậy em là gì?”
Cậu bắt đầu sợ rằng suy đoán của mình là thật, sợ đến đau khổ, chỉ muốn tự khiến bản thân tê dại đến tận cùng.
“Vậy em là gì? Là một quân cờ dễ thao túng trong kế hoạch của chị? Chị có nỗi hận thù, có lý do của mình. Em đã từng nói chị muốn em chết đi cũng chẳng sao. Nhưng tại sao lại lợi dụng em? Tại sao?! Tất cả chỉ là giả dối, chị chỉ lợi dụng em thôi ư? Hay là chị đùa giỡn em như đùa giỡn một thằng khờ, đây là giá trị lợi dụng của em với chị?”
Tuyệt vọng nhìn chị, Chu Lạc đang chờ đợi cái lắc đầu phủ nhận của Nam Nhã.
Khoảnh khắc đó, Nam Nhã cảm nhận rất rõ thế nào là “trái tim tan vỡ”. Chị nhìn thấy nỗi đau của cậu trai trẻ, thấy rõ dáng vẻ gần như suy sụp của cậu, tự nhiên tay chân chị không còn cảm giác gì nữa.
Cậu ấy yêu mình, Nam Nhã biết chứ!
Có thể đi được tới ngày hôm nay, tình yêu cất bước đầy nhọc nhằn nhưng cuối cùng vẫn không thể đi tiếp. Con đường trước mắt là vực sâu vạn trượng, có lẽ cuối cùng sẽ như lời bà Lâm Quế Hương nói – cậu sẽ chỉ còn căm hận chị, căm hận chị lợi dụng sự đơn thuần, ngây thơ, đùa cợt tình yêu của mình. Cũng như giây phút này, chắc hẳn cậu đang hối hận.
Trao đi trái tim chân thành có ích gì? Đứng trước tội ác dã man mình tạo ra, trái tim chân thành kia từ lâu đã chẳng còn đáng nhắc tới, nói ra sẽ chỉ bị coi là bẩn thỉu, xấu xa mà thôi. Chỉ trách chị đã hoạch định mọi điều nhưng lại quên không tính toán cho trái tim mình thật chuẩn xác.
Cậu còn trẻ, kể cả bị tổn thương, vẫn có thể dễ dàng quên chuyện đã qua; nhưng chị thì không, chị đã qua cái tuổi dễ quên từ lâu.
“Giá trị lợi dụng của cậu với tôi à? Phải đó!”
Gương mặt chị trắng bệch như hòa vào ánh sáng, Nam Nhã nói:
“Bây giờ cậu đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi!”
“Chị…”
Chu Lạc bàng hoàng, không ngờ chị thật sự nói ra những lời này.
Cậu ngơ ngác, bỗng chẳng còn thốt lên được điều gì nữa.
Cả không gian tĩnh lặng như đã chết, gương mặt cậu trai nhạt nhòa nước mắt chỉ trong chớp mắt, đôi môi cậu run rẩy như đang phải chịu nỗi ấm ức rất lớn; cậu chỉ vào chị:
“Chị là người phụ nữ không có trái tim!”
Thế rồi, Chu Lạc òa khóc.
4. “Chị đi đâu đây?!” – Chu Lạc gào lên. – “Chị đã bình tĩnh suy nghĩ và đưa ra đáp án này?! Chạy trốn khỏi em? Chị lựa chọn con đường này ư?”
Cậu nhìn chị bằng ánh mắt bàng hoàng như vừa bị phản bội lần thứ hai. Nam Nhã lại hết sức điềm tĩnh:
“Tôi không muốn sống trong thị trấn này nữa…”
“Em đã nói sẽ…”
“Tôi cũng không muốn sống với cậu!”
Cơn gió trên núi cao thổi qua gương mặt chị, tiêu điều, xác xơ.
Chu Lạc bần thần, nghiến răng nói:
“Chị nói rõ xem nào!”
Nam Nhã chỉ nói đúng một câu:
“Tôi không tin cậu!”
Chu Lạc run bần bật, nhìn chị bằng cặp mắt long lanh ánh nước. Cậu cúi xuống, đôi tay ấn lên đầu một cách thô bạo, rồi lại ngước mắt nhìn lên trời cao, bật cười, ngơ ngác quay một vòng rồi bất ngờ đá mạnh vào cửa xe:
“Chị nói dối!”
Người Nam Nhã run lên.
Đứng giữa hai người, Uyển Loan ngẩng lên, nhìn cả hai với đôi mắt ầng ậc nước.
“Nam Nhã.” – Đầu Chu Lạc cúi thấp, ghé sát mặt chị, ngón tay chọc nhẹ lên vai. – “Chị là người bạc nhược… Dám làm tổn thương người khác nhưng không dám đem lòng yêu!”
Cậu đặt tay lên gáy Nam Nhã, đặt trán chị chạm vào trán mình, khẽ hỏi:
“Suy cho cùng chị đang lo sợ điều gì vậy?”
Nam Nhã để mặc cậu ôm lấy đầu mình, không mảy may kháng cự.
“Nam Nhã, chị nhìn cho kỹ đi, bây giờ em không say rượu, cũng không nói mớ! Mỗi câu em nói ra đều vô cùng tỉnh táo và đầy lý trí. Hãy nghe cho rõ đây: Em đã nghĩ kỹ rồi. Không cần biết chị đã làm gì, em vẫn cứ đón nhận chị. Em đón nhận tất cả mọi điểm tốt, mọi thói xấu của chị. Không cần biết chị lựa chọn thế nào, em đều chấp nhận cả. Nhưng chạy trốn một cách không rõ ràng thế này… Chị đừng hòng!”
Đứng giữa những cơn gió, sắc mặt Nam Nhã trắng bệch. Chị nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cậu, lâu thật lâu, như muốn ghi khắc hình bóng cậu suốt cả cuộc đời. Nhưng cuối cùng, Nam Nhã vẫn chỉ lắc đầu.
Toàn thân Chu Lạc run lên một chập, không ngờ mình đã làm đến mức này vẫn chưa đủ, cậu đã dốc cạn vốn liếng rồi!
“Tại sao?”
Đôi mắt Nam Nhã rủ xuống, nét mặt dửng dưng:
“Vì cậu biết điểm yếu của tôi.”
Trái tim Chu Lạc lạnh lẽo khôn cùng, tay buông thõng khỏi mái tóc chị:
“Trong mắt chị, em là kẻ khốn nạn đến thế kia à?”
Nam Nhã lặng thinh.
Cậu khẽ hỏi:
“Nam Nhã, chị đã bao giờ yêu em chưa? Dù chỉ là đôi chút thôi?”
Nam Nhã vẫn chẳng nói câu nào.
Bỗng nhiên cậu nổi cơn thịnh nộ:
“Đang nói chuyện với chị đấy!”
Đến nơi, chứng kiến cảnh tượng này, Trần Quân kinh hồn bạt vía, vội kéo Chu Lạc lại:
“Chu Lạc…”
Chu Lạc gạt tay cậu bạn, chỉ nhìn Nam Nhã trân trân:
“Đó không phải lời nói thật lòng phải không?… Có phải tại mẹ em đã gặp chị? Mẹ em đã nói với chị những gì? Chị muốn đi mình sẽ cùng đi, rời khỏi đây là xong chuyện. Mình cùng đi!”
Cậu mở cửa bước lên xe thì bị Nam Nhã cản lại:
“Chu Lạc, tôi vừa nói tôi không tin cậu, không phải chỉ là câu nói đùa đâu. Cậu còn nhỏ, thực ra chưa hiểu thế nào là yêu…” Bỗng dưng chị im bặt, bởi lẽ…
Chu Lạc nhìn chị đau đáu, nước mắt bỗng tuôn trào.
Gió núi thổi qua làm mắt cậu đỏ hoe:
“Em còn phải làm thế nào nữa đây chị? Phải làm thế nào mới chứng minh được? Em mới mười tám tuổi, đây là lỗi của em ư?! Phải sống đến bao nhiêu tuổi con người mới có tình yêu thật sự, mới đáng được tin tưởng? Hai mươi tám? Ba mươi tám? Cụ già tám mươi tám tuổi hiểu rõ nhất về tình yêu chăng? Chị lớn hơn em nên đương nhiên siêu phàm hơn. Chị lớn hơn nên thật lòng hơn em à?!”
Mắt Nam Nhã cũng đỏ hoe, chăm chú nhìn cậu.
“Chị lúc nào cũng nói em còn nhỏ, không hiểu được tình yêu, cứ về ngủ một giấc là qua chuyện, tỉnh dậy sẽ quên đi thôi. Nhưng em lại không có cách nào cãi lời chị vì em không lớn bằng chị. Thực sự, em chỉ mong bây giờ mình già đi ngay lập tức để chứng tỏ với chị tại đây: Nam Nhã, em xem này, anh già rồi, anh vẫn còn yêu em như thế. Anh đã già thế này, vẫn một lòng một dạ yêu em!”
Một giọt lệ rơi xuống khuôn mặt Nam Nhã, chị run rẩy trong gió: “Chu Lạc ơi…”
Suy cho cùng chị muốn nói gì…
* Giá sản phẩm trên đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Tuy nhiên tuỳ vào từng loại sản phẩm hoặc phương thức, địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, ..
<
Đánh giá sách Và Thế Là , Anh Đợi Em Suốt Một Thế Kỷ, dowload sách Và Thế Là , Anh Đợi Em Suốt Một Thế Kỷ, Đọc sách Và Thế Là , Anh Đợi Em Suốt Một Thế Kỷ online, Download Ebook Và Thế Là , Anh Đợi Em Suốt Một Thế Kỷ free, Và Thế Là , Anh Đợi Em Suốt Một Thế Kỷ pdf doc prc, Xem sách Và Thế Là , Anh Đợi Em Suốt Một Thế Kỷ online,Tải sách Và Thế Là , Anh Đợi Em Suốt Một Thế Kỷ, review sách Và Thế Là , Anh Đợi Em Suốt Một Thế Kỷ