TIKI | Mua ngay | 115.000đ |
---|---|---|
SHOPEE | Xem giá |
115.000đ
115.000đ
[BẢN ĐẶC BIỆT – New / LIMITED] Sói Và Gia Vị (Tập 11 – Tặng kèm Móc Khóa Sói Gia Vị + Bookmark Đặc Biệt) Sói và Gia…
Công ty phát hành | Thái Hà |
Tác giả | Isuna Hasekura |
Nhà xuất bản | Nhà Xuất Bản Hà Nội |
Dịch Giả | AQ |
Loại bìa | Bìa mềm |
Số trang | 383 |
SKU | 6856772129425 |
[BẢN ĐẶC BIỆT – New / LIMITED] Sói Và Gia Vị (Tập 11 – Tặng kèm Móc Khóa Sói Gia Vị + Bookmark Đặc Biệt)
Sói và Gia vị (Ookami to Koushinryou/Spice and Wolf) là một series light novel đình đám được phát hành vào năm 2006 của tác giả Isuna Hasekura. Sói & Gia vị đã tạo nên một cơn sốt cực lớn khi ở ngay những tập đầu tiên của series, bộ light novel này đã ghi tên mình vào hàng loạt bảng xếp hạng danh giá, cũng như đem lại doanh số bán ấn tượng (năm 2009, Sói & Gia vị được ghi nhận là đã bán được khoảng 3,5 triệu bản).
Ra mắt cùng thời điểm với Cô gái văn chương (Bungaku Shoujo), bộ light novel ăn khách của nữ nhà văn Nomura Mizuki, nhưng trong khi Cô gái văn chương ở thời điểm mới ra mắt (2007) chỉ lọt vào top 8 bảng xếp hạng Kono Light novel ga Sugoi! thì Sói & Gia vị đã chiếm ngôi đầu bảng xếp hạng, và đứng thứ năm trong hai năm liên tiếp sau đó. Cũng trong năm 2007, bảng xếp hạng này đã vinh danh Holo là Nhân vật nữ chính được yêu thích nhất năm.
Rời khỏi vương quốc Winfiel, nhóm Lawrence trở lại thị trấn cảng Kerube một lần nữa. Mục đích là để tìm gặp người thợ bạc Fran Vonely, người được Huskins giới thiệu cho nhóm Lawrence để vẽ giúp tấm bản đồ vùng đất phía Bắc.
Tại thương hội buôn tranh nọ, họ phát hiện ra đối phương là một thiếu nữ xinh đẹp toát lên không khí bí ẩn với làn da nâu sẫm tương tự như cư dân vùng sa mạc…
Điều kiện Fran đưa ra để vẽ tấm bản đồ đó là họ phải giúp cho tìm hiểu truyền thuyết về thiên thần giáng thế tại một ngôi làng. Nhưng, nơi ấy đồng thời cũng lưu truyền câu chuyện về mụ phù thủy sống bên khu rừng, khiến người dân sợ hãi không dám bén mảng dù khu rừng màu mỡ với rất nhiều thú vật.
Thực hư câu chuyện về thiên thần và phù thủy như thế nào? Vì sao Fran nhất quyết phải tìm hiểu truyền thuyết về thiên thần nơi đây? Dưới khung cảnh trắng xóa kỳ vĩ của núi rừng phủ tuyết mùa đông, thiên thần tung đôi cánh khổng lồ bay lên bầu trời, kỳ quan khiến cho máu huyết sục sôi của những con người phàm trần đang cuộn trào bởi sự căm phẫn kèm theo nỗi sợ hãi vô hình cũng phải tắt ngúm, thứ đọng lại là đức tin thuần khiết một lòng hướng lên trời cao.
Trích dẫn:
Phía bên kia cánh đồng tuyết trải dài vô tận, bình minh đang tiến đến gần.
Không khí buốt lạnh tới mức khiến người ta đau đớn, mỗi lần hít thở là một lần đầu óc lại buốt nhói lên.
Đàn cừu rời khỏi chuồng từ lúc trời vẫn còn tối, bóng dáng chúng ẩn hiện nơi chân trời xa xôi. Khung cảnh ấy vẫn như vậy trong hàng trăm năm rồi, và hẳn cũng sẽ không thay đổi sau hàng trăm năm nữa.
Bầu trời trong trẻo đầy nắng, cánh đồng tuyết nghiêng nghiêng thoai thoải, và đàn cừu đang thong thả tản bộ phía xa.
Lawrence hít vào thật sâu, rồi lại thở ra.
Hơi thở bị cuốn đi trong gió, để lại một vệt khói trắng dài, ánh mắt anh cứ thế dõi theo.
Bên cạnh anh, người bạn đồng hành vẫn còn đang ngái ngủ, cô ngồi xổm xuống, ngón tay chạm nhẹ vào bề mặt tuyết.
“Nghe nói rằng nó có thể biến mất.”
Trước câu nói đột ngột ấy, anh cũng chẳng có phản ứng gì mấy.
“Những thứ vốn dĩ đã không tồn tại thì làm sao có thể biến mất?”
Cô nặn một quả cầu tuyết bằng bàn tay bé nhỏ của mình, rồi bất ngờ ném nó đi.
Bộp! Quả cầu bị chôn vùi và biến mất trên nền tuyết trắng, chỉ để lại một vết lõm nho nhỏ.
“Con người mà, đôi khi họ còn có thể đánh mất cả những thứ mà mình không có nữa cơ.”
Nhìn người bạn đồng hành bên cạnh dang tay ném thêm một quả cầu tuyết nữa, rồi anh mới lên tiếng trả lời:
“Tôi nghĩ mình khó có thể hiểu nổi.”
“Mọi người thường nghĩ rằng chết là hết đúng không? Thế nhưng không phải vậy. Bởi vì kể cả sau khi chết đi, con người ta vẫn tiếp tục tồn tại trên thiên đường, hoặc là bị đày xuống địa ngục. Một lần nữa mất đi thứ mà mình đã từng đánh mất cũng không khó xảy ra đến vậy.”
Người bạn đồng hành không nặn tiếp quả cầu tuyết thứ ba nữa, cô ngừng lại, phà hơi thở vào đôi bàn tay đã lạnh đến đỏ rực cả lên.
“Con người thật là đáng sợ.”
“Ha ha,” anh gật đầu.
Qua một lúc sau, anh mới lại lên tiếng:
“Thế thì làm sao mà người ta lại đánh mất đi một thứ như vậy?”
“Nghe nói người ta đào xới nó lên, gọt nhẵn nó, rồi cuối cùng nó biến mất không để lại chút dấu tích nào .”
Nghe như có tiếng sột soạt của quần áo chạm vào nhau, anh quay lại xem thì trông thấy bờ vai cô đang rung lên bần bật vì cười.
“Con người đúng là loài đáng sợ. Có tưởng tượng thế nào tôi cũng không thể nghĩ ra được những sáng kiến ngây thơ ấu trĩ kiểu đó.”
Cô đứng thẳng người dậy, vẫn thấp hơn anh hai cái đầu.
Cũng giống như khi còn nhỏ, ta thường ngẩng mặt lên nhìn người lớn và cảm thấy khuôn mặt của họ rất đáng sợ, khi đã trưởng thành, ta thường cúi đầu nhìn xuống các cô gái và thấy rằng họ thật rụt rè, yếu đuối và mong manh.
Thế nhưng, với cô gái này thì dù anh có cao hơn, có nhìn từ trên xuống đi chăng nữa, anh vẫn biết rằng cô rất mạnh mẽ và cứng cỏi. Điều đó chắc chắn không phải là do anh tưởng tượng ra.
“Thế nhưng, tôi thấy vui khi được nghe điều đó.”
“Vui sao?”
“Ừm. Trước đây tôi cũng đánh mất thứ mà ngay cả bản thân tôi cũng không biết mình đang sở hữu nó. Không phải là do tôi, và tôi cũng không thể làm gì được cả.”
Cô tiến về phía trước, một bước, rồi hai bước, thân thể trông có vẻ nhẹ bẫng nhưng lại rất có trọng lực kia để lại trên mặt tuyết những dấu chân xinh xẻo.
Những dấu chân nhỏ nhắn, nhưng rõ ràng chắc chắn.
“Thế nhưng lần này…”
Cô xoay người một vòng, phất vạt áo choàng lên, lưng quay về phía mặt trời buổi sớm, trên môi bừng nở một nụ cười.
“Thế nhưng lần này tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Bởi vì nó sẽ quyết định cuộc sống sau khi chết của tôi.”
Cô mỉm cười, chiếc răng nanh nhọn hoắt ẩn hiện dưới làn môi.
“Tôi đã từng nghĩ rằng mình không thể làm gì được cả, thế nhưng giờ thì tôi có thể thay đổi một vài chuyện. Những chuyện vui vẻ hạnh phúc như vậy không xảy ra thường xuyên đâu. Tôi có thể từ bỏ, cũng có thể tiếp tục theo đuổi. Dù sao thì thế vẫn tốt hơn là phải bắt đầu và kết thúc ở một nơi nào đó hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi.”
Trên đời có hai kiểu sức mạnh.
Một kiểu là sự mạnh mẽ kiên cường vì ta có thứ mà mình muốn bảo vệ, kiểu còn lại chính là phải mạnh mẽ vì không còn gì để mất nữa rồi.
“Hiếm khi được nghe cô quả quyết tự tin như vậy nhỉ?” anh nói đùa.
Hơi thở phả ra từ miệng anh bay lên cao, hóa thành một làn khói trắng.
“Bởi vì tôi đã tìm được một lý do đủ quan trọng. Không cần biết kết quả như thế nào, lần này tôi vẫn sẽ nhúng tay vào, chỉ vì đúng một lý do đó. Và rồi nó trở thành cả một niềm an ủi. Nhiều khi chuyện mọi việc có diễn ra thuận lợi hay không đã không còn quá quan trọng nữa rồi.”
Chỉ cần giữ được tâm thế để mọi chuyện diễn ra theo cách tự nhiên, thì dù có thua cuộc đi chăng nữa cũng sẽ không cảm thấy đau khổ.
Khi có ai đó tiết lộ một mong ước mãnh liệt mà bản thân luôn phải che giấu dưới sự khinh miệt của người đời, ta hẳn sẽ không nhịn được mà đưa tay ra giúp đỡ.
Cô biết rằng mình có thể sẽ thua. Thế nhưng, làm thế nào để thua mà vẫn ngẩng cao đầu, còn khó khăn hơn cả sự khốc liệt của trận chiến.
“Sau này tôi vẫn còn phải tiếp tục sống một khoảng thời gian rất dài. Những khi say ngủ trong giá lạnh, tôi cũng cần một cái cớ nào đó để sưởi ấm cho bản thân mình. Tôi sẽ luôn luôn ôm nó rồi đi vào giấc ngủ, để thỉnh thoảng khi giật mình tỉnh giấc, tôi vẫn có thể trông thấy nó. Vậy là đủ rồi.”
Làm sao anh có thể dùng nụ cười để phản hồi cho những thứ cô vừa nói? Thật quá khó khăn.
Thế nhưng, kể cả có như vậy đi chăng nữa, anh vẫn không thể không mỉm cười.
Nụ cười mạnh mẽ bất bại trên môi cô khi nói ra những lời ấy, khiến anh cứ ngỡ cô đang đề nghị hãy cùng nhau đi trộm lấy toàn bộ báu vật của thế gian này.
“Tôi không thể ở bên anh mãi mãi. Tôi cũng không thể giúp anh trong tất cả mọi chuyện, dù tôi có cố gắng đến đâu. Thế nhưng, tôi vẫn sẽ tiếp tục đồng hành với anh khi còn có thể.”
Đứng trên nền tuyết, bóng dáng cô mới thật bé nhỏ, đằng sau lưng là ánh mặt trời buổi sớm đang chiếu rọi.
Điều mà cô muốn biết không phải là mục tiêu – thứ mà anh chẳng rõ mình có thực hiện được hay không, mà thật ra là liệu anh có thể hoàn thành lời hứa của mình hay không. Trái tim của cô quá nhạy cảm, thế nên cô không cần nghe những lời thề non hẹn biển đắm say nồng nhiệt, như kiểu – vì cô, anh sẵn sàng từ bỏ bất cứ điều gì, hay sẵn sàng chấp nhận mọi nguy hiểm.
Thế nên, anh cũng hài lòng với chuyện chỉ cần được nắm lấy tay cô, cùng bước đi bên nhau, mà không cần làm bất cứ việc gì bồng bột quá khích. Chắc anh dần có tuổi rồi…
Trên khuôn mặt tươi tắn rạng rỡ của cô là một nụ cười hạnh phúc.
“Nếu vậy chúng ta hãy thử xem anh sẵn sàng hy sinh vì tôi đến mức nào, bằng bữa ăn sáng sắp tới nhé?”
Câu đùa này báo hiệu rằng cuộc nói chuyện tăm tối u ám đã đến hồi kết. Cô quay trở lại chỗ anh với những bước chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn, ôm lấy cánh tay anh, như thể đang làm nũng.
“Tốt nhất là cô đừng ăn quá nhiều, không khéo bữa ăn này sẽ biến thành bữa sáng cuối cùng của cô mất.”
Chi phí dành cho việc ăn uống của cô bình thường đã không hề ít ỏi rồi.
Thế nhưng thứ lúc nào cũng khiến anh ấn tượng nhất không phải là chi phí ăn uống, mà là tốc độ chuyển hướng suy nghĩ của cô.
“Hừm. Đó là bởi vì anh thích tôi, thích nhiều đến mức không thể nào chịu được đấy chứ. Nếu như tôi ăn cũng nhiều như mức độ anh thích tôi, thì chắc là bụng tôi sẽ nổ tung ra mất.”
Lời tuyên bố của cô giống như một pháo đài được phòng thủ vững vàng, với những bụi cây rậm rạp bao vây xung quanh, và rắn rết sẵn sàng chui ra từ đấy bất cứ lúc nào, nếu như anh dám phản bác dù chỉ nửa lời.
Anh chỉ còn cách đầu hàng. Lawrence nhún vai, đáp:
“Tôi không muốn giết cô đâu.”
“Hừm.”
Và rồi, đôi mắt màu hổ phách nhuộm đầy sắc đỏ của cô hướng về phía trước, ngắm nhìn tu viện vùi mình trong tuyết lạnh một chút trước khi nhắm lại.
“Không sao cả. Nếu như bị sự hào phóng rộng rãi của anh giết, thì tôi có muốn chết cũng không chết được đâu.”
Anh thầm nghĩ trong lòng, bình minh là thời điểm lạnh nhất trong một ngày, ấy hẳn là cách mà Thượng đế nhắc nhở chúng ta, rằng sau đó thời tiết sẽ dần ấm áp lên.
(Còn nữa)
* Giá sản phẩm trên đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Tuy nhiên tuỳ vào từng loại sản phẩm hoặc phương thức, địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, ..
<
Đánh giá sách [BẢN ĐẶC BIỆT – New / LIMITED] Sói Và Gia Vị (Tập 11 – Tặng kèm Móc Khóa Sói Gia Vị + Boo, dowload sách [BẢN ĐẶC BIỆT – New / LIMITED] Sói Và Gia Vị (Tập 11 – Tặng kèm Móc Khóa Sói Gia Vị + Boo, Đọc sách [BẢN ĐẶC BIỆT – New / LIMITED] Sói Và Gia Vị (Tập 11 – Tặng kèm Móc Khóa Sói Gia Vị + Boo online, Download Ebook [BẢN ĐẶC BIỆT – New / LIMITED] Sói Và Gia Vị (Tập 11 – Tặng kèm Móc Khóa Sói Gia Vị + Boo free, [BẢN ĐẶC BIỆT – New / LIMITED] Sói Và Gia Vị (Tập 11 – Tặng kèm Móc Khóa Sói Gia Vị + Boo pdf doc prc, Xem sách [BẢN ĐẶC BIỆT – New / LIMITED] Sói Và Gia Vị (Tập 11 – Tặng kèm Móc Khóa Sói Gia Vị + Boo online,Tải sách [BẢN ĐẶC BIỆT – New / LIMITED] Sói Và Gia Vị (Tập 11 – Tặng kèm Móc Khóa Sói Gia Vị + Boo, review sách [BẢN ĐẶC BIỆT – New / LIMITED] Sói Và Gia Vị (Tập 11 – Tặng kèm Móc Khóa Sói Gia Vị + Boo